Tôi đành buông tay bóp côn ra giữ nó rồi đi số sống luôn (đi số không cần côn, tôi trong nghề nên mấy vấn đề này không khó khăn, căn đồng tốc là vào số mượt mà không nẩy giật). Phim sec Anh xuống đi. Đành ke con bé đó ra xe thôi. Nghe đâu hồi trước ổng kéo cái máy hàn đến trước cổng dọa không yêu thì ổng hàn kín cổng lại nội bất xuất ngoại bất nhập đừng mơ ra khỏi nhà. Tránh đánh thánh đấm con mặt nồi. Đéo sang tao ném đá suốt đêm khỏi ngủ. Bạn tôi đâu? Con gái con lứa mất quan điểm quá. – Dậy… dậy. Say lắm rồi. Báu bở lắm…
Lại giọng con bé đó vẫn với cái kiểu khoanh tay trước ngực chân bắt chéo mặt vênh lên 1 bên. Ngước nhìn thấy nó vẫn điệu bộ khoác tay. Mệt rã rời trời ạ. Gọi mấy lon ken rồi ngồi ngữa lưng ra nghe nhạc. Tình yêu cũng đơn giản nhỉ. Váy jeans ngang gối… cảm giác tôi đang nhìn chằm chằm thì nó ngoắt lại nhìn tôi rồi hất giọng…
– Nhìn gì? Mày vẫn là thằng luôn nguy hiểm. Sao muốn được nghỉ ngơi mà lại gặp phải chuyện mệt hơn thế này. Là giường của tôi đó mọi người ạ…